Với việc thất bại toàn tập tại vòng chung kết Nations League 2025 dù được thi đấu trên sân nhà, đội tuyển Đức có lẽ đang rất nhớ những đường rê bóng lắt léo của Jamal Musiala.
Hai trận đấu, hai thất bại, đó là tất cả những gì tuyển Đức mang về sau loạt trận UEFA Nations League gặp Pháp và Bồ Đào Nha. Về mặt danh nghĩa, đây chỉ là một giải đấu mang tính thử nghiệm, nhưng với một đội bóng đang trên hành trình hồi sinh cùng HLV Julian Nagelsmann, việc gục ngã trước hai ông lớn khiến người hâm mộ không thể không lo lắng, nhất là khi World Cup 2026 đã ở trước mắt.
Hai thất bại ấy không chỉ là vấn đề tỷ số, mà còn cho thấy một thực tế rõ ràng và đáng ngại: tuyển Đức hiện tại thiếu một cá nhân có thể tạo ra khác biệt, một người mang phẩm chất ngẫu hứng, sáng tạo và kỹ thuật, điều mà Jamal Musiala từng mang lại.

Trước hết, không thể phủ nhận rằng Đức cũng đang có một tài năng khác là Florian Wirtz. Cầu thủ của Bayer Leverkusen thi đấu thông minh, di chuyển khôn ngoan và có nhãn quan chiến thuật sắc bén. Tuy nhiên, điểm yếu của Wirtz nằm ở khả năng tạo đột biến cá nhân, yếu tố giúp phá vỡ thế trận bế tắc trong những trận cầu lớn. So với Musiala, Wirtz vẫn còn thiếu chất “nghệ sĩ”, thiếu những pha xử lý bất ngờ và táo bạo.
Trong trận gặp Bồ Đào Nha, Wirtz buộc phải lùi sâu để làm bóng, thay vì xuất hiện nhiều hơn ở hành lang trong. Hành lang trong là khu vực mà Musiala thường xuyên tung hoành. Khi Leon Goretzka và Pavlovic không đảm bảo được vai trò kiến thiết, gánh nặng đổ dồn lên vai Wirtz. Anh vẫn ghi được một bàn thắng, nhưng điều đó không che lấp được thực tế: tuyển Đức thiếu một cầu thủ có thể xuyên phá, dẫn bóng và làm rối loạn hệ thống phòng ngự đối phương.

Việc Wirtz bị đẩy xa khung thành khiến khu vực "half-space" trở nên trống trải, nơi lẽ ra phải có những pha đột phá, những đường chuyền sắc bén mở toang cánh cửa cơ hội. Sự thiếu vắng Musiala, người sở hữu kỹ thuật đi bóng trong không gian hẹp, khả năng chuyển trạng thái thần tốc, khiến Đức gần như bất lực khi phải đối đầu với các hàng thủ giàu thể lực và kỷ luật.
Ở trận gặp Pháp, Pascal Gross được tin dùng trong vai trò chia bài. Nhưng dù chơi tròn vai ở khả năng kiểm soát bóng, anh lại thiếu tốc độ và sự linh hoạt cần thiết. Những vệ tinh xung quanh Wirtz, từ Adeyemi, Woltemade đến Fullkrug đều gây thất vọng. Adeyemi mất hút, Woltemade non nớt, còn Fullkrug bị kèm chặt đến mức không thể tung ra cú dứt điểm nào đáng kể.
Wirtz trong bối cảnh đó trở nên đơn độc. Anh vẫn miệt mài di chuyển, tìm kiếm những khoảng trống nhỏ bé giữa hai tuyến, nhưng mỗi lần có bóng, lại không có đồng đội nào đủ nhạy bén để đón nhịp, hỗ trợ hoặc tiếp nối một pha bật nhả tốc độ. Cả hệ thống tấn công trở nên gãy khúc và thiếu phương án triển khai.
Sự khác biệt được thể hiện rõ nhất khi so sánh giai đoạn Wirtz đá cặp cùng Musiala.Khi có cả hai trên sân, hàng công tuyển Đức trở nên lắt léo, biến ảo và khó lường. Một người thường xuyên có những pha rê dắt hút người, người còn lại hưởng lợi. Nhưng khi thiếu Musiala, Wirtz như bị lôi ra khỏi vùng hoạt động sở trường và kéo theo là sự tụt dốc về hiệu quả lẫn cảm hứng.
Không phải Wirtz kém cỏi, mà là anh thiếu môi trường để tỏa sáng. Trong một hệ thống rệu rã, thiếu kết nối, ngay cả những cầu thủ tài hoa nhất cũng dễ trở nên vô hại. Và đó là lý do vì sao, hơn bao giờ hết, người Đức cần Musiala, không chỉ vì kỹ năng, mà vì anh giúp hệ thống xung quanh vận hành mượt mà hơn.
Thất bại trước Pháp và Bồ Đào Nha không khiến Đức sụp đổ, nhưng là lời cảnh tỉnh nghiêm khắc. Họ không thể tiếp tục thử nghiệm nửa vời, không thể thiếu những cầu thủ có khả năng bùng nổ. Musiala không chỉ là một cầu thủ, mà là điểm tựa tinh thần và chiến thuật. Nếu muốn tiến xa ở World Cup 2026, đội tuyển Đức cần xây dựng lối chơi xoay quanh anh, càng sớm càng tốt.